watch sexy videos at nza-vids!
Tải Game vo lam 3 Online cho mobile
Chiến Thần Game Online đánh quái, làm nhiệm vụ,cày level
tai game danh bai
saoviet.mobi,TRANG TAI NHAC MIEN PHI,WAP TAI CLIP MIEN PHI, WAP TAI GAME MIEN PHI, TAI NHAC CHUONG DOC DO MIEN PHI, TAI HINH DONG DEP MIEN PHI, TAI UNG DUNG, PHAN MEM CHO NOKIA, SAMSUNG, TAI NAHC MP3 MIEN PHI
SuperXin chao!Mozilla/5.0
Hãy lưu lại trang www.saoviet.mobinày và giới thiệu tới bạn bè nhé!
cuối tuần thứ 3. "ngày hôm qua tôi yêu thầm, người..." tiếng điện thoại vang lên dưới đống chăn. - Hà à, Quân đây. Có rỗi không? Đi cùng Quân một tí được không. - Uh, một lát thôi nhé vì Hà tí nữa Hà có hẹn. - Uh nhanh thôi, Quân nhờ Hà mua quà giúp mẹ ấy mà. - Mình sẽ xuống ngay. Trên đường về, cả hai đứa gặp mưa, những trận mưa bất chợt. Ào ạt và xối xả. Trong cốp xe Quân có mỗi một cái áo mưa lại nhường luôn cho Hà. - Quân lên phòng mình sấy cho khô đầu tóc đã rồi hãy về, mình cũng sẽ gói lại quà, bị ướt gần hết rồi. - Không ngại chứ. Mình lên một lát đợi Hà gói xong rồi mình sẽ về luôn. ... - Phòng Hà thơm nhỉ lại ngăn nắp thế, đúng là phòng con gái. Mùi này mùi bạc hà phải không. Hà đang cắt một miếng giấy gói quà để bọc lại cho Quân. Một cái áo lụa thêu khá đẹp màu gạch non mà theo như Quân bảo thì mẹ Quân thích màu ấy - Uh, mình thấy trời này dùng sáp thơm mùi ấy sẽ mát và dễ chịu hơn. Xong rồi đây. - Cám ơn nhé, Quân về luôn đây. - Gửi lời chúc sinh nhật của Hà đến bác nhé. Quân thấy trong lòng thực sự không thoải mái tí nào, dù mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp. Quân thấy như mình đang lợi dụng Hà. Cơn mưa buổi chiều vẫn dai dẳng, đến tận nửa đêm rồi mới tạnh hẳn. Mùi hoa sữa thơm sực ùa vào cửa sổ, trời mát lạnh như căn phòng đầy mùi bạc hà Quân ngửi ban chiều. Màn hình điện thoại hiện 3 Missed calls và 2 messeg. Tất cả là của "15". Đây là cô gái thứ 15 của Quân. Messeg1: "Q ve chua, trời van mua to can than nhe, khi nao ve den nha Q goi cho minh nhe " Messge2: "Q van chua ve den nha a, Ha rat lo lang". Nở một nụ cười chua chát. Nó thầm nghĩ nếu không ra tay lúc này thì thật phí. Quân nghĩ "mặc kệ đã đến lúc ra đòn cuối cùng không thì sang tuần sau sẽ hơi vội vàng", có thể hơi lạnh lùng thật đấy, nhưng phương châm của Quân là sẽ không bao giờ yêu ai. - Hà à, Mình về nhà lâu rồi, nhưng mải giúp mẹ tí nên quên không gọi cho Hà. Uh may mà về đến nhà quà vẫn khô coong. Mẹ mình thích quà lắm. Mẹ có gửi lời cám ơn đến Hà và bảo hôm nào Hà đến chơi đấy. - Vậy là tốt rồi, mình cứ lo bác không thích. Hôm nào mình sẽ sang Quân chơi. - Mình, À này, à mà thôi. - Có gì vậy, Quân nói đi? - uh, mình, thôi Hà đi ngủ đi. - Sao vậy Quân cứ thế là sao, nói đi, cần nhờ mình giúp gì à? - Hà này, mình mến Hà, mình muốn Hà làm bạn gái mình được không.- Nó cố nói giọng ngập ngừng và vội vã như muốn tạo lòng tin, để câu nói vừa rồi không quá trơn chu. Nhưng quả thật nó cũng thấy là là từ nó nói sao lại là "mến" mà không phải là câu nói "anh yêu em" thẳng tuột như mọi lần. - Quân buồn ngủ rồi, thế nhá, chào! Hà còn bận một số chuyện. Nói chuyện sau nhé. tút...tút...tút... Đúng như Quân nghĩ, tối nay Hà sẽ mất ngủ. Nhưng Quân thấy mình cũng cứ nằm đếm nhịp đồng hồ đến tận 3h sáng. Ôi chuyện gì này, chuyện này là sao, Quân nói gì thế nhỉ. Cậu ấy có lẽ đã dỡn mình. Coi mình tầm thường như bao cô gái tỉnh lẻ khác sao. Quân có thể thật dễ mến nhưng cậu ấy không dành cho mình. Cậu ấy là con trai cả trong một nhà giàu có và quyền thế, bố cậu ấy làm tổng giấm đốc một công ty lớn, cậu ấy thông minh và vui tính, cậu ấy là con trai Hà Nội, xung quanh cậu ấy có biết bao nhiêu cô gái vây xung quanh. Cậu ấy coi mình là gì cơ chứ ... Giấc ngủ mộng mị kéo dài cho đến tận khi tiếng chuông đồng hồ kêu mới khiến Hà tỉnh giấc. Một tuần mới bắt đầu thật nặng nề. Tuần thứ 4. Hà cúi gằm mặt xuống bàn, cố không nhìn xung quanh, nó thấy mọi thứ lại như trở về hôm đầu tiên đi học. Tự ti, mặc cảm và thấy thua kém tất cả. Nó thấy mất bối rối và không biết phải đối mặt với Quân ra sao. Cậu ấy đến rồi kìa. Hôm nay cả hai đứa không nói với nhau lời nào. Đều cắm cúi vào bài giảng một cách "lơ đãng". Hà thấy khó nói thật sự, câu chuyện sẽ trở nên thật nhạt nhẽo ra sao ấy. Còn Quân muốn để cuộc nói chuyện vào lúc cuối giờ, khi ấy có thể mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. - Hà ơi, chuyện hôm qua, mình nói thật đấy. - Mình không muốn nhắc lại chuyện đấy. Quân chỉ coi mình như trò đùa phải không, mình biết Quân coi mình như một bé nhà quê và Quân nói như vậy để xem Hà có xiêu lòng hay không à. Quân nhầm rồi. Mọi chuyện Quân làm cho Hà, Hà đều rất biết ơn. Nhưng Hà biết, làm bạn với Quân có lẽ hợp với Hà hơn. - Mình không hề nghĩ về Hà như vậy. Bên Hà Quân thấy thật sự dễ chịu mà. Tại sao Hà lại tự ti như vậy, Hà là một cô gái tốt bụng, thông minh và học rất giỏi, hơn nữa Hà còn là người bạn đầu tiên ngoài mẹ Quân ra quan tâm đến việc Quân thích gì, muốn gì và là người đầu tiên lắng nghe những chuyện không đâu của Quân. Mình không muốn chúng ta chỉ là bạn bình thường vì Quân thấy thật sự cần Hà bên cạnh với vai trò một người bạn gái, vì có những thứ chỉ là bạn bè thôi thì không thể hiểu hết được. Quân biết Hà sẽ nghĩ là Quân đùa cợt mình, nhưng Quân sẽ để dành thời gian cho Hà suy nghĩ lại. Những mình đợi câu trả lời của Hà. Hà không nói một câu nào, quay bước bỏ về. Hôm nay trời lại nắng vàng rực mà trong lòng nó thấy sao bề bộn và rối bời. Có thể Quân nói đúng, nó đã quá tự ti hay sao. Những nó không nghĩ mình có thể làm bạn gái của Quân, nó sợ cảm giác sẽ bị mọi người dè bỉu và chế diễu "tại sao một con bé nhà quê như mày lại có thể làm bạn gái của Bảo Quân", nó sợ tất. Nó cảm thấy như những âm thanh đó đang đập liên hồi vào đầu nó. Những nó thực sự có cảm tình với Quân và quan trọng là nó muốn điều mà Quân nói. Câu nói của thằng bạn cũ lại vang vất:"Cứ kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy".Quân gọi - Alo, Hà đã suy nghĩ xong chưa. - Quân! Thật sự là điều này rất khó khăn đối với mình, mình thấy mình không được như Quân nói đâu. Có lẽ chúng ta là bạn thì tốt hơn. - Mình tin vào nhận định của mình, Hà là người mà Quân muốn làm bạn. Mình không muốn nói nhiều về những suy nghĩ của mình nữa. - Nếu vậy thì... - Coi như Hà đã nhận lời nhé. Good night. Vậy là nó đã thành công, từ giờ cho đến cuối tuần nó sẽ dần Hà ra mắt lũ bạn. Thành công này khiến nó vui hơn tất thảy những thành công trước. Và lần đầu tiên nó thấy thật sự mến Hà thì phải. Có lẽ vậy... Mình là thế liệu có đúng không nhỉ. Thôi kệ một người con trai biết thương mẹ thì sẽ không thể là một người xấu. Thứ 7, cuối tuần thứ 4. - Hà này, tối nay anh có thể mời em đi chơi cùng bọn bạn anh được không. Coi như ra mắt ấy mà - Không, em ngại lắm. Với lại bạn bè của anh em không quen ai cả, em thấy khó xử. - Chưa quen thì coi như làm quen dần dần. Anh muốn mọi người biết anh có một bạn gái xinh xắn và thông minh như em. Em ngại gì nào? - Không em vẫn thấy kỳ lắm. - Toàn bọn cùng lớp ấy mà. Em thấy đấy, hôm nọ em đến nhà anh mẹ anh chả quý em đấy sao. - Thôi thế vậy, tối nay em sẽ đi cùng anh. Hà cố gắng trang điểm nhẹ nhàng và thay một bộ váy mẹ nó tặng hôm sinh nhật, nó biết cái váy này không hề rẻ tiền chút nào và cũng khá bắt mắt. Những nó thấy cứ có một điều bất an nào đó mà không thể lý giải nổi. Trời! Quân và bạn tổ chức liên hoan ở quán ăn Nhật Bản mà Hà làm part time. Hà thầm hi vọng là mình sẽ không bị phát hiện hay là một điều gì đó đại loại như thế. Hôm nay trời lại mưa, Hà muốn vào WC để sửa sang lại đầu tóc và quần áo vừa bị mưa bắn. Tình cờ, Hà nghe thấy một cuộc nói chuyện của hai cô gái khá xinh xắn trong đó. - Này Hoài, biết gì không, tối nay Quân Kill ra mắt mô hình mới à. - Thế hả, nhanh nhỉ, tưởng là 5 tuần. Mà nghe thằng Hàn bảo con bé ấy quê ngất trời. - Ôi dào thằng Quân ấy có yêu ai bao giờ đâu, nó chả tuyên bố với bọn mình hồi trước rồi còn gì. Nó bảo sưu tập các em là sở thích của nó. Lần này nó bảo là muốn thay đổi khẩu vị cho mới lạ. Tao cũng thấy tò mò, chắc bé này thấy Quân nhà ta công tử, lại nhà giàu sụ thì chết luôn từ tuần đầu tiên ấy chứ - Uh có lẽ thế, Nó còn đặt biệt danh cho bé này là 15 thì phải. Hahaha, cô bé thứ 15. - Thôi nhanh lên ra còn xem mặt, chắc là lại như mọi lần, thằng Quân giới thiệu và hôn con bé ấy một cái. Thằng Hàn lên trao tiền thưởng rồi con bé ấy mới vỡ oà lên khóc rồi chạy như bay ra ngoài, bỏ về. Chúng mình lại được thằng Quân kéo đi khao chiến thắng một chầu rồi lục tục kéo về đợi 5 tuần sau xem lại vở hài kịch mày nhỉ. - Thì lệ cũ vẫn vậy, chắc thế. Tiếng cười của hai cô gái đã xa mà lòng Hà như muốn tan nát. Hà biết mà, mọi chuyện tốt đẹp đâu có dành cho Hà như nó vẫn nghĩ. Nó thấy mình đúng như câu "đũa mốc mà chòi mâm son", tại sao nó lại nhận lời Quân, tại sao nó lại dễ dàng như vậy. Mọi chuyện đều là giả dối, nó thấy khinh bỉ chính mình và căm ghét Quân vô hạn. Nó úp mặt vào tay mà khóc tức tưởi. Nếu như không biết sự thật thì vài phút nữa nó sẽ chạy bỏ về và làm trò cười cho lũ bì ổi bên ngoài đó sao. Tại sao nó lại thấy mình tầm thường như thế cơ chứ. Có tiếng chuông điện thoại của Quân. Cô gái thứ 15 ư, nó thầm nghĩ, phải làm thế nào cho Quân phải trả giá về hành động xúc động phạm mình như thế. -Alo Tôi đã biết mọi chuyện, tất cả chỉ là trò đùa mà thôi, tôi ghê tởm anh!- Tiếng cúp máy khô khốc. Nó không muốn nghe Quân nói thêm gì nữa. Khôn hiểu tại sao nó thấy mình lại tỉnh táo và bình tĩnh như thế. Dù nó biết, thật sự là nó đã cảm thấy yêu Quân từ lúc nào không hay... Chuyện quái gì thế này, mình đã định sẽ giới thiệu Hà là người yêu đúng nghĩa của mình chứ không phải trò đùa cho lũ bạn như mọi lần. Đúng ra mình không định đưa Hà đến đây những mình đã trót hứa với Hàn, mình cũng muốn mọi người thấy mình đã yêu thật sự. Mình sẽ tuyên bố là mình đã thua cuộc, mình muốn mọi người ghen tị vì mình có được một bạn gái như Hà. Nhưng sao thế nhỉ: Hà biết tất cả mọi chuyện rồi là sao, chẳng lẽ... Quân phóng như bay đến chỗ Hà, đập cửa. - Mở cửa, anh cần giải thích, mọi chuyện không phải như vậy. Anh biết em có trong đó, em mở cửa đi. - Anh cút đi. Đồ thối. - Em nói anh thế nào cũng được, nhưng em cần nghe anh giải thích. Đúng là trước kia anh và Hàn đã có hứa và cá cược với nhau như vậy nhưng càng lấn sâu anh càng thấy anh đã thực sự yêu em. Những điều anh nói hôm tan học đó là sự thực. Anh yêu em thật mà Hà. Anh biết trước kia anh đã là một thằng sơ khanh như thế nào nhưng đó là chuyện đã qua rồi, hồi đó anh thật ngu ngốc. Anh xin em hãy tin anh nói. - Anh định lừa tôi một lần nữa để anh dắt tôi như dắt một mô hình đến chỗ lũ bạn anh để chúng cười nhạo tôi ư. Để tôi nói nhé,anh hôn tôi và rồi anh lấy tiền thưởng, rồi anh nói vào mặt tôi là tất cả chỉ là trò đùa, lũ bạn anh cười phá lên, còn tôi bỏ chạy chứ gì. Anh cút đi, tôi thề sẽ không bao giờ tin anh nữa. -Anh sẽ chờ em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau được chứ. Anh biết mọi chuyện anh nói bây giờ sẽ không thể khiến em tin. Những chít em hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng tỏ cho em thấy. Quân vẫn đợi mãi ngoài cửa cho đến giờ khu nhà Hà phải đóng cửa. Sáng hôm sau, Quân đã đến từ sáng sớm, đợi mãi mà vẫn không thấy Hà mở cửa, ngồi chờ ngoài đó cả ngày. Điện thoại thì tắt máy. Sáng thứ hai, dù đến từ sáng sớm những hôm đó Hà không học, cả thứ 3,4,5,6 tuần đó Hà cũng không đến trường. Quân đều đến nhà Hà sau mỗi buổi học nhưng lại thấy cửa khoá ngoài. Một người đi học thường xuyên như Hà tại sao lại nghỉ học nhiều như vậy. Hay Hà về quê, hay nhà Hà có chuyện, hay Hà bị ốm. Đầu Quân như nổ tung. - Sao vậy mày! Hôm thứ bảy vừa rồi mày không dẫn em nhà quê mà đến làm bọn tao mừng hụt, thua rồi à. - Tao cấm mày gọi Hà là nhà quê nghe chưa, Ừ đấy tao thua được chưa nào. - Mày yêu nó rồi à? Này đừng có nói là đúng rồi đấy nhá! Quân bỏ ngoài tai lời của Hàn chạy như bay theo Đan vì Quân biết trong lớp này Đan là người hay chơi với Hà nhất. - Nó bị ốm từ cuối tuần trước rồi, viêm phổi do nhiễm lạnh, Quân không biết à, Hà sốt và tức thở lắm. Bố mẹ Hà đều xuống túc trực trong bệnh viện cả rồi. - Hà nằm viện nào. - Viện... Nó chạy như điên như dại vào phòng Hà nằm, cái mùi sát trùng của bệnh viện nồng nặc. Nó biết hôm ấy Hà bỏ về trong đúng lúc trời mưa to. Tại nó mà Hà như thế. Mái tóc đen nhánh phủ che mất vầng trán trắng bệch, nhìn Hà thật bé nhỏ trong tấm áo bệnh viện rộng thùng thình. Khẽ vuốt mái tóc mái cho Hà mà lòng nó như có ngàn vết dao đâm. Nó thấy mình bất lực. - Cháu là ai? Cháu quen Hà à? - Cháu học cùng lớp bạn ấy, cháu nghe tin nên đến thăm Hà ạ. Bác là bố của Hà phải không ạ. - Ừ, hôm nghe tin nó ốm phải vào bệnh viện, bác gái lo quá ngất đi. Hai bác xuống chăm nó mà thấy tình hình vẫn chưa tiến triển lên mấy. Bác sĩ bảo nó đi mưa bị nhiễm lạnh, thật chẳng hiểu đi đâu mà mũ nón không mang. Nó là con một nên hai bác lo quá. - Chắc Hà sẽ mau khỏi thôi, bác đừng quá lo lắng. Nó nói mà thấy giọng nó cứ nghèn nghẹn và khô khốc trong họng. Nó biết vì sao Hà đi mưa và bị ốm. Nó biết nó là nguyên nhân của mọi chuyện. Nó biết nó là một thằng tồi. - Quân này Hà ra viện rồi đấy, cậu có đến thăm không. - Có lẽ mai tớ sẽ đến. Hôm nay tớ bận Nó vui như phát điên, hôm nào nó cúng đến thắm Hà những không hôm nào nó vào tận nơi mà chỉ đứng ở ngoài nhìn, nó sợ phải nhìn thấy đôi mắt căm thù của Hà dành cho nó. Cho đến giờ nó vẫn vẫn không có đủ can đảm ấy. Những ngày sau đến lớp, Hà luôn lảng tránh nó, đã mấy lần nó gặp Hà cuối giờ hay ở nhà nhưng lúc nào Hà cũng bảo Hà đang rất bận. Nó biết Hà đã không bao giờ cho nó một câu giải thích. Đôi mắt Hà nhìn nó trở nên vô cảm. Một tháng sau. Tin nhắn của Quân hiện lên máy Hà: Ha, anh biet em khong tha thu cho anh, va khong cho anh co hoi giai thich nhung anh muon bao voi em rang, anh sap di du hoc roi. Tu gio em se khong phai nhin thay anh nua. Nhung anh muon em biet rang du co di dau hay di bao lau chang nua, nhung em la co gai dau tien ma anh yeu va mai mai sau nay cung vay. Du em ghet anh nhung anh muon em nho em mot viec, viec cuoi cung. Anh di roi, thinh thoang em hay den tham me dum anh nhe, me anh rat quy em, o nha mot minh ba se buon lam. Chao em. Luon yeu em. Anh xin loi Quân đã đi được 2 tháng rồi, những ngày này bỗng trở nên thật yên bình và lạnh lẽo. Hà Nội những mùa đông gió heo may. Sắp đến giáng sinh, mọi nẻo đường đều ngập tràn không khí đón mừng Noel. Hà thấy trong lòng mình thật trống vắng. Giữ lời, cuối tuần nào Hà cũng đến nhà Quân thăm bác gái. Có vẻ như dạo này bố Quân hay về nhà thường xuyên hơn. Hôm nay là một cuối tuần như thế, Hà treo giúp những quả bóng cuối cùng lên cây thông Noel trong phòng khách nhà Quân. Vì mẹ Quân bảo: "Nhìn thiên hạ tưng bừng mà nhà mình im lìm thấy thế nào". Hà còn biết rằng, trước kia, Quân có một người em gái đã mất khi còn nhỏ xíu do bệnh tim, vì thế lớn lên Quân rất thích có em gái. Đan còn cho Hà biết, khi mình nằm trong bệnh viện hôm nào Quân cũng đến đứng ngoài cửa sổ mà chỉ dám nhìn vào. Hà còn biết rằng, Hà đã tha thứ cho Quân. - Của cháu này, trước khi đi nó nhờ bác gửi tặng cháu hôm Noel, phải đúng Noel mới đưa. Cháu mở ra xem, có gì mà bí mật vậy. Lớp giấy gói sột soạt trên tay Hà rơi xuống đất, một đĩa phim hoạt hình Wall-E, và một tấm thiệp kẹp trong đó. Nét chữ của Quân "Khi em nhận được món quà này, anh đã đi rất xa rồi. Như ngày xưa anh đã hứa, sẽ có ngày anh tìm được một bộ phim hoạt hình mà em thích. Anh đã không lừa em phải không". Một giọt nước mắt long lanh như hạt trân châu trong cốc chè sầu riêng ngày nào lăn tròn trên vỏ đĩa phim. Bộ phim hoạt hình mà Hà biết chắc chắn nó sẽ có hậu như việc Hà sẽ chắc chắn đợi Quân về. trang chu 2110
Online Users|1|388|
© 2011 copyright bynhat ha
Nhathak34@gmail.com
C-STAT

|Tai game danh bai|Tai chu de|Socbay imedia|Tai game viet hoa|Game bluetooth|Game real football|Tai game ban sung|